21. Cảm niệm Ni trưởng Như Trí 621
22. Ngắm nhìn vạn
hữu 622
23. Bờ cây khép
lá 623
24. Chiếc lá thương
thương 623
27. Thương về Miền
Nam 627
28. Thương tiễn Cô
Ba 628
29. Một nhà Việt
Nam 629
30. Thương lấy quê
mình 630
31. Ánh đạo nhiệm
mầu 631
32. Đóa hoa vô
thường 632
Cảm niệm Cuộc đời và Công đức Của Sư Bà Thích Nữ Như Trí
Viên tịch tại Chùa Thiên Long,
Sài
Gòn, Việt Nam. 66 Pháp Lạp. 88 thế tuế.
Vầng
nhật lặn, hoàng hôn về ngõ tối
Ánh
nguyệt lên, man mác gọi trăng ngàn
Muôn
vì sao, sương bạc gợn mênh mang
Ghi
dấu nét một khung trời vời vợi
Cây
đại thọ đã đến hồi cằn cõi
Đất
không lay cũng nghiêng ngả mà thôi
Bãi
phù sa nên nay lở mai bồi
Cõi
diêm phù nên vô thường biến hoại
Nếu
muốn nói, biết bao nhiêu mà nói
Nếu
muốn không, thì vốn đã là không
“Nhìn
trông bóng nguyệt dòng sông
Ai
hay có có không không là gì”
Nếu
không, chẳng có cái chi
Nếu
có, diệu hữu, nói chi cũng thừa
Nhưng
trời bỗng đổ cơn mưa
Ướt
về lối cũ đường xưa thuở nào
Giọt
mưa cây cỏ lao chao
Gió
bay lất phất cây đào trước sân
Xin
mượn ngôn để lần về nẻo ý
Viết
đôi lời : Sư Bà Như Trí đã về Tây
Nhắc
hôm nay, và để lại ngày mai
Nhớ
một bậc Trưởng Lớn trong hàng Ni Trưởng
Tuổi
mười ba, mái tóc thề vừa chớm
Ba
chị em, cùng thế phát quy y
Chỉ
ngang đây cũng đã thấy tuyệt kỳ
Chắc
phải có túc duyên chi lạ
Nhìn
cuộc đời của Sư Bà
À,
thì ra là thế
Nhìn
hành trạng của Sư Bà
À,
thì ra như ri
Hèn
chi, ba chị em xuất thế đồng thì
Ắt sẽ
có người làm rạng rỡ Đạo Từ Bi
Và sẽ
là một trong những tấm gương trong sáng
Thuở
Ni Sinh, vốn đã hơn chúng bạn
Khi lớn
lên, cũng tuyệt thế hơn người
Ni Bộ
Nam Việt mới thành lập
Vai
trò Tổng Thư Ký gọi mời
Trải
qua con đường dài hành đạo
Cương
vị nào làm sao không thỉnh
Núi
cao, cao lên chót đỉnh
Sông
sâu, sâu hút mù sa
Giới
hương, hương bay ngào ngạt
Huệ
hương, hương tỏa gần xa
Nhiếp
chúng, tạo Tự, lập chùa, cứu nhân, độ thế
Đạo
hạnh, khiêm cung, nghiêm từ, tánh thể, châu viên
Giảng
dạy, quản trị, điều hành, phụng sự, dấn thân
Từ
lúc xuất gia, cho đến lúc trưởng thành
Đại
lão khiêm an, vẫn tự tấn tinh cần
Tám
mươi tám năm trường
Một
cuộc đời, một tấm gương
Trưởng như thế, thật xứng danh trưởng thượng
Nhắc
đến Ni viện Từ Nghiêm
Là
một trong những Ni Trường quy hướng
Còn
là đầu tàu Ni Bộ Bắc Tông
Thế
mới xứng danh, là hàng Ni giới Việt Nam
Cùng
Tăng giới kế tục huy hoàng trang Phật sử
Sư
Bà, còn là một con thuyền pháp lữ
Chở
muôn người lớn nhỏ qua sông
Cô
nhi, Ký nhi, tế bần, việc nào cũng xong
Dạy
chúng, độ chúng, nhiếp chúng, việc nào cũng mãn
Thiên
Long, nơi trụ xứ cuối cùng, xuất thần quy ẩn
Sư Bà
ra đi, nhưng hình ảnh của Sư Bà là một dấu ấn
Sắp
thành hàng tôn túc dấu ấn Chư Ni
Hiện
tại, tương lai, noi gương hạnh phụng vì
Giới,
định, huệ, tu, học, tỳ ni, nhật dụng
Đạo
Pháp ngàn xưa tỏa rạng
Đạo
Pháp ngời sáng ngàn sau
Nương
thuyền bát nhã nhiệm mầu
Cứu
người nhân thế khổ đau muôn đời
Vào
ra sinh tử luân hồi
Chuyển xe chánh pháp độ người trầm luân
Diệu
âm, quán thế âm
Phạm
âm, hải triều âm
Thắng
bỉ thế gian âm
Phật
Pháp thân thường trụ
Mắt
thương nhìn cuộc đời.
Ngắm nhìn vạn hữu
Tháng 11 - 2006
Từ trên chót đỉnh Tu Di
Xuyên
qua tận đáy A Tỳ xem sao
Ba ngàn thế giới lao chao
Theo
đường chuyển dịch ào ào lăn quay
Nơi này
sinh thể loay hoay
Nơi
kia chết cứng phơi bày đã lâu
Chỗ này chất sống nhô đầu
Chỗ
kia chất chết biển dâu bao giờ
Bồng bềnh bào ảnh như mơ
Lênh
đênh huyễn tượng vật vờ phiêu du
Đã từ vô thỉ mịt mù
Trôi
về hiện tại lở phù hợp tan
Vô chung, cuối điểm ngút ngàn
Trôi
bờ sinh diệt bàng hoàng nhấp nhô
Duyên thời khởi động chụp vồ
Không
duyên lảng vảng hững hờ quay đi
Trùng trùng vạn hữu li ti
Từ Tu
Di đến A Tỳ nhôn nhao
Cành mai đứng đó thuở nào
Vi vu
trước gió vẫy chào tháng năm.
Bờ cây khép lá
Tháng 11 - 2006
Tôi cất
bước khi bờ cây khép lá
Một
kiếp này xin bỏ lại cuộc chơi
Mấy
mươi năm như thế cũng nhiều rồi
Chiếc
xe cũ đã đến hồi rệu rã
Xin
cát bụi trở về với sỏi đá
Xin
phong trần trả lại với gió sương
Tôi
chỉ mang chút tình thức vương vương
Cùng
vạn hữu vào ra trên sáu nẻo
Và
rộng khắp đến mười phương ba cõi
Cỡi
vô thường nương cánh gió phiêu du
Góp
phương đài gởi chót đỉnh thiên thư
Cho
bức ảnh phù sinh thêm hương sắc
Giã
từ nghe, bờ mi xin khép mắt
Đóng
khung trời, lưu lại nét yêu thương
Đóng
khổ đau, vơi bớt vết đoạn trường
Triều
sóng vỗ, bờ lau treo vách gió
Con
đường nào bỏ ngỏ
Con
đường nào chưa qua
Dấu
mờ nhòa nhạt sương pha
Ngàn
cây xót lá la đà gió bay
Hiển
sinh một thoáng bèo mây
Bờ
cây khép lá lung lay bụi đường.
Chiếc lá
thương thương
Tháng 11 - 2006
Mùa cây thay lá đong đưa
Lá đi
theo gió lá chưa lìa cành
Lá còn vương víu trời xanh
Lá
rơi bịn rịn ngọn ngành bay bay
Hợp tan, thôi nhé từ nay
Chia
tay, thôi nhé nỗi này tình kia
Có nghe một cõi đi về
Lá
bay tơi tả tứ bề ai hay
Chỉ còn một chiếc lung lay
Cuối
cùng cũng rớt mà bay về nguồn
Bỏ cây trơ trọi một mình
Lá
tan xác lá, lá còn thương cây
Đợi chờ mùa mới đổi thay
Lá
non mơn mởn đơm cây trổi cành
Giỡn chơi mây trắng trời xanh
Một
năm mỏng mảnh treo mành thời gian
Hết xanh cũng úa cũng vàng
Cũng
rơi xác lá cũng tan bụi đường
Nhìn trông chiếc lá thương thương !!!
Thương về Miền Nam
Trận bão số 9 Durian, ngày
05-12-06, đổ bộ đảo Phú Quý - Phan Thiết
rồi càn quét Bà Rịa, Vũng
Tàu, Sài Gòn, và băng qua các tỉnh Miền Nam.
Cảm tác nói lên thảm trạng,
chia sẻ với đồng bào, và vận động, cứu trợ.
Viết cấp tốc 6 giờ chiều Thứ
Tư, 06-12-2006
Bão !
Bão số 9 - Durian !!!
Bão !
Bão số 9 - Durian !!!
Xuất
phát Ấn Độ Dương
Băng
qua Phi Luật Tân
Vượt
sóng vào biển Đông
Cuồn
cuộn, cuốn xoáy, đổi chiều, thác loạn
Dự
báo : đổ bộ Nha Trang ? Phú Yên ? Không !
Gầm gừ,
vồ chụp Phan Rang ? Phan Rí ? Không !
Bão
bẻ một đường cong, đúng rồi
Ập
vào Bình Thuận - phá nát Phú Quý
Không
đầy một ngày, điên cuồng, không ngưng nghỉ
Cấp
tốc xuyên Nam, Bà Rịa, Vũng Tàu
Sóng
dâng cao, bão thổi tới, chụp đầu
Rồi
mưa, rồi gió, tơi bời trào lộng
Sài
Gòn, Tiền Giang, Bến Tre : ngửa nghiêng, chỏng gọng
Trà
Vinh, Sóc Trăng, Bạc Liêu : càn lướt quét qua
Cần
Thơ, Vĩnh Long, Kiên Giang : sởn ốc nổi da
Mười
mấy tỉnh liền bàng hoàng, hoảng hốt
Chết
chóc, bị thương, sơ tán : nhìn nhau thảng thốt
Nhà
sập, nóc bay, vách ngã : lệ ứa hoen trào
Trốc
gốc, gãy đổ, xác xơ : ác mộng chiêm bao
Trận
bão đã đi qua, còn hoang tàn để lại
Thôi
rồi Miền Nam ơi, nát lòng tê tái
Đồng
bằng Cửu Long ơi, nát dạ xót xa
Miền
Nam tan cửa, nát nhà
Bị
thương, bị chết, khóc la dậy trời
Miền
Nam quê của tôi ơi
Mắt
rưng rưng mắt, lệ vơi vơi đầy
Miền
Nam đổ nát thương thay
Niềm
chung thổn thức, niềm tây lạnh lùng
Còn
đâu bát ngát ruộng đồng
Lúa
vàng tan mộng, đòng đòng nát bông
Còn
đâu Hòn Ngọc Viễn Đông
Cơ
ngơi đổ biển thả sông hết rồi
Hỡi
Ông Xanh trên cao có thấu
Hỡi
Bà dày dưới thấp có nghe
Sao
đem gieo rắc ê chề
Sao
đem gây nỗi tải tê thế này
Còn
không, tay trắng bàn tay
Còn
bàn tay trắng, đọa đày dân tôi
Năm
2000, mới 6 năm trước, tiêu điều chưa đắp vá
Năm
2006, chỉ 6 năm sau, điêu đứng biết sao đây
Tơi
bời, nghiêng ngửa, đắng cay
Bầu
ơi ! Bí đó ! nỗi này sao cam
Nhìn
nhau, nước mắt lên chàm
Nhìn
nhau, ngấn lệ hai hàng buông rơi
Miền
Nam ơi hỡi, quê tôi !!!
Miền
Nam ơi hỡi, thôi rồi Miền Nam !!!
Thương tiễn Cô Ba
Sinh năm Giáp Thân, mãn phần
ngày 20/10/Bính Tuất
Tại tư gia, Quận 3, SG.
Hưởng thọ 63 tuổi.
Những
người thân còn đó, nhưng mà sao trầm lắng
Những
người thương còn đây, nhưng mà sao lặng thinh
Còn
một người, sao nằm yên, lặng lẽ một mình
Vội
nhắm mắt ra đi, một cõi đi về, miên viễn
Mới
ngày nào, còn niềm nỡ, vui tươi luyến thuyến
Mới
hôm qua, còn điện thoại, cười nói, gần xa
Mà
hôm nay, không một chút âm ba
Đi,
đi mãi, không bao giờ trở lại
Đường
Phan Thiết - Sài Gòn, dâng niềm đau tê tái
Đường
Sài Gòn - Phan Thiết, tràn nước mắt rưng rưng
Tiễn
người đi, về thế giới vô cùng
Con
chim nhỏ bay xa vờn đại thể
Gió
lay động, thì thầm khua kẽ lá
Nhụy
ươm hương, ủ rũ tiếc hoa tàn
Người
nương cánh nhạn mây ngàn
Thế
gian, trả lại trần gian cho đời
Người
về một chốn xa xôi
Giã
từ nhân ảnh lở bồi phù sinh
Từ
trong huyễn ảo vô thinh
Lắng
nghe tiếng gọi một mình, thế thôi
Vẫn
còn đây :
Bóng
mẹ già, mái tóc bạc phơ, tựa cửa, đứng ngồi, vò võ
Những
người em, em dâu em rể, hết rồi tiếng nói Chị Ba
Những
đứa con, con dâu con rể, hết rồi tiếng nói Mẹ à
Đàn
cháu nhỏ, chập chững vào đời, còn đâu Cô, Dì, Nội, Ngoại
Dù
trần thế mênh mông, nhưng một khi vô thường thăm hỏi
Dù
quán trọ cuộc đời, nhưng một lần sinh tử bước qua
Còn
đâu là những thiết tha
Còn
đâu là những người xa người gần
Bồng
bềnh như áng phù vân
Nổi
trôi muôn hướng biết lần lựa đâu
Biển
xanh, xanh ngát bờ dâu
Núi
xanh, xanh ngát ngàn thu mịt mờ
Cuộc
đời, như một giấc mơ
Đêm
đêm tỉnh mộng vật vờ hồn đau
“Qua
cầu, dừng bước bên cầu
Cầu
bao nhiêu nhịp, dạ sầu” tháng năm
Nhớ
lại những ngày xưa
Mấy
chục năm rồi, Cô nhĩ !
Thời
con gái, khôn lanh, thùy mị
Thời
nữ sinh, học giỏi, thông minh
Lớn
lên, đi vào cuộc đời, lịch thiệp, nhạy bén, tài tình
Trưởng thành, sống giữa trường đời, ứng xử, đảm đang, tuyệt thế
Phàm ở đời, sống thì dễ, nhưng
sống, thành nhân thành danh, đâu có dễ
Cuộc tử sinh, ai không chết,
nhưng chết, mà ai cũng thương, khó vô vàn
Cô
về, một cõi mênh mang
Còn
người ở lại, bên đàng gió bay
Cô
về, một cõi trời Tây
Còn
người ở lại, heo may lạnh lùng
Cô
khép chữ vô chung
Đứng
trên bờ vô thỉ
Nhìn
trần gian mộng mị
Nhìn
bào ảnh mây trôi
Vẳng
nghe âm vọng không lời
Nghẹn
ngào, cay cay giọt đắng
Đây,
những người thương, đội vành khăn tang trắng
Đây,
những người thân, tiếc nuối tiễn Cô đi
Di
ảnh Cô, hương mờ khói tỏa, chẳng nói năng gì
Tấm
thân Cô, yên trong quan tài, về chầu Tiên Tổ
Hỡi
ơi ! 63 năm, một cuộc đời, ai quên ai nhớ !
Hỡi
ơi ! 63 năm, một kiếp người, ai nhớ ai quên !
Giữa
tử sinh sinh tử, đến và đi, cũng chỉ một mình
Tiễn
Cô đi, chắp tay nguyền, lâm râm khấn nguyện
Dòng
sông xưa, thôi rồi, xin ngừng chuyến
Bến
đò ngang, thôi nhé, rẽ đôi bờ
Người
đi, sương khói hương mờ
Người
về, tỉnh mộng giấc mơ đêm dài
Người
đi, biết thuở nào phai
Người
về, lối cỏ hoa cài thiên thu !!!
Viết xong
4 giờ, trong lúc đang liệm di thể của Cô.
Một người
thân.
Một
Nhà Việt Nam
Tháng 12 - 2006
Đồng bào hai tiếng nói ra
Đồng
chung một bọc, đồng là anh em
Đồng hương hai tiếng quen quen
Đồng
lân xứ sở, đồng len nặng tình
Khởi từ huyền sử uy linh
Năm
ngàn năm đã quyện mình hồn thiêng
Khởi từ giòng giống Rồng Tiên
Mở
mang trùm khắp ba miền Việt Nam
Ngược lên nguồn cội vẹn toàn
Xuôi
về hậu tấn sắt son mặn nồng
Ngược dòng Tiên Tổ Cha Ông
Xuôi
dòng kế thế cháu con lưu truyền
Khi thời mâu-thuẫn-trống-chiêng
Khi
thời hát hội-đoàn viên-thái bình
Vẽ thêm nét sử đan thanh
Vẽ
thêm dấu ngọc xinh xinh quê mình
Đồng hương hai tiếng nặng tình
Đồng
bào hai tiếng như mình với ta
Mở vòng tay lớn hoan ca
Nghe
lòng chan chứa một nhà Việt Nam.
Thương lấy quê mình
Tháng 12 - 2006
Viết sau khi bão Chachu
tàn phá Đà Nẵng, bão số 6-
Zangsane tàn phá Miền
Trung, bão số 9-Durian tàn
Phá Miền Nam. Mỗi trận
cách nhau vài tháng của năm 2006.
Bắc Nam Trung cũng một nhà
Chia
cơm sẻ áo mới là đồng hương
Thương nhau miệng nói tay nhường
Đói
no ấm lạnh mới lường thâm sâu
Quê hương mưa nắng dãi dầu
Thiên
tai lui tới biển dâu bẽ bàng
Nắng thời hạn hán chói chan
Mưa
thời lụt lội tan hoang từng vùng
Lại còn giông tố bão bùng
Lại
còn đất lở vô chừng ngửa nghiêng
Quê hương bao nỗi oan khiên
Khắp
Nam Trung Bắc mọi miền đắng cay
Nơi này tan nát, trắng tay
Nơi
kia điêu đứng, tỏ bày làm sao
Hỏi trời, ông thấp ông cao
Gây
chi nông nỗi lao đao thế này
Hỏi trời, còn chút thương thay
Đừng
gây oan nghiệt đọa đày trần gian
Việt Nam ơi hỡi Việt Nam
Ba
Miền nước Việt chứa chan nhau tình
Đan tay cứu lấy quê mình
Đan
tâm hàn gắn an bình nhau nghe
Lá me đưa đẩy lá me
Rau
đay rau đắng sau hè có nhau !!!
Ánh Đạo Nhiệm Mầu
Tháng 01 - 2007
Kỷ
niệm Khóa Tu Học Phật Pháp Kỳ 6
Từ
31-12-06 đến 04-01-07 tại Nam Úc
Mỗi năm chỉ có một lần
Khóa
tu học Phật xoay vần mở ra
Tuyên dương chánh pháp Phật Đà
Thầy
trò khắp nẻo gần xa tựu về
Nhận chân bờ giác bến mê
Từ
lâu lặn hụp trôi bờ tử sinh
Nhận chân giải thoát vô minh
Từ
lâu chìm đắm duyên tình khổ đau
Thầy trò dìu dắt qua cầu
Vượt
sông mê muội ngập đầu trầm luân
Biết tu, tỉnh mộng giật mình
Quyết
theo ánh đạo quang minh dẫn đường
Biết tu, một chữ tỏ tường
Ba
rừng giáo lý thông thương cấp kỳ
Không tu,
học hiểu chi li
Khác
gì thư viện đen sì đã lâu
Cho hay Phật Pháp nhiệm mầu
Lông
rùa sừng thỏ biết đâu mà tìm
Thấy không, Đức Phật ngồi yên
Vẽ
chi mộng mị giữa miền Tào Khê
Biết tu, đâu chẳng đường về
Chận
đầu sinh tử giác mê dứt liền
Chuông ngân mầu nhiệm thiêng liêng
Vọng
vang ánh đạo mọi miền trần gian.
Đóa Hoa
Vô Thường
Tháng 01 - 2007
Vô thường một đóa xinh tươi
Từ
trong nhân ảnh nụ cười còn vang
Vô thường lướt bóng thời gian
Từ
trong thế giới ba ngàn hiển sinh
Tinh anh một khối nguyên trinh
Xuyên
bao hữu thể, bóng hình lại qua
Diễm huyền một khối tinh ba
Thong
dong sáu nẻo ta bà dạo chơi
Kể từ vô thỉ lên ngôi
Vô
thường mở cửa lở bồi hợp tan
Vô chung mờ đáy ngút ngàn
Vô
thường ẩn hiện mênh mang chưa thành
Cùng reo vũ trụ vờn quanh
Li ti
vật thể treo mành thinh không
Nụ mai chưa tựa thành bông
Cánh
vàng đã gởi điệp trùng hư vô
Mịt mù nở đóa tàn khô
Nhị
nguyên khép lại đôi bờ rụng rơi
Vô thường còn đó rong chơi
Ngân
vang tánh thể ngỏ lời hoan ca
Mơ chi một mái quê nhà
Đâu
không chắp cánh nở hoa vô thường.
|