Trang tiếng Anh

Đạo Phật Ngày Nay 

Trang tiếng Việt   

   

...... ... ..  . ..  .  .
XỨ PHẬT HUYỀN BÍ
Nguyên tác:  AUTOBIOGRAPHIE D’UN YOGI
Của: Tu sĩ   PARAMHANSA YOGANANDA

CHƯƠNG SÁU 

VỊ TU SĨ KHINH THÂN

 -"Đêm qua trong một phiên họp, tôi đã thấy một vị tu sĩ Yogi ngồi lơ lửng trên không, độ chừng một thước tây khỏi mặt đất."

Bạn tôi, Upendra nói với một giọng xúc động. Tôi mỉm cười:

-"Tôi có thể đoán tên ông ta, phải chăng đó là tu sĩ Bhaduri, ở tại đường Circular Road?"

Upendra gật đầu hơi bẽn lẽn vì anh ta thấy rằng câu chuyện ấy không còn là mới mẻ đối với tôi. Các bạn tôi đều biết rõ sự thích thú của tôi đối với các vị tu sĩ nên họ lấy làm vui sướng mỗi khi có thể mách bảo cho tôi một vị có những thành tích dị thường. Tôi nói:

-" Người tu sĩ này ở gần nhà tôi nên tôi thường gặp được ông ta."

Lời nói đó làm cho Upendra rất tò mò. Tôi nói tiếp:

-"Tôi gặp ông ta trong một trường hợp đặc biệt. Y đã luyện thành thục những phép khí công theo đạo pháp Patanjali. Có một lần tu sĩ Bhaduri biễu diễn trước mặt tôi phép khí công Bhastrika với một sức mạnh phi thường chẳng khác nào một cơn giông bảo thổi trong phòng! Kế đó y dịu bớt hơi thở ồ ạt của y và ngồi yên bất động. Đắm chìm trong một trạng thái siêu tâm thức. Cái ấn tượng yên tĩnh sau cơn giông tố trong phòng làm cho tôi không bao giờ quên được."

Uprenda có vẻ không tin:

-"Người ta nói rằng tu sĩ ấy không bao giờ bước ra khỏi nhà."

-"Nhưng đó là sự thật. Tu sĩ sống bế môn nhập thất từ hơn hai chục năm nay, người chỉ bỏ luật lệ ấy trong những dịp thánh lễ long trọng, khi đó người bước ra ngõ hàng ba trước nhà trong giây lát. Trong những dịp đó những kẻ hành khất đều tề tựu đông đảo trước nhà vì họ biết tu sĩ có hạnh bố thí rất cao!

-"Làm sao tu sĩ có thể ngồi lơ lửng trên không bất chấp cả luật thiên nhiên?"

-"Một vài phép khí công có thể làm cho thân thể tu sĩ mất cả trọng lượng và trở nên nhẹ nhàng. Khi đó người có thể khinh thân bay bổng trên không trung, hoặc ít nhất có thể nhảy vọt như con ếch. Vài vị tu sĩ không thực hành pháp môn yoga cổ truyền của Aán Độ cũng có thể khinh thân trong trạng thái thiền định thâm sâu."

-"Tôi muốn tìm hiểu thêm về vị tu sĩ này. Anh có đến dự những buổi họp vào lúc chiều tối đó không?" Upendra hỏi với sự tò mò hiện ra trong cặp mắt.

-"Có, tôi thường dự các buổi họp. Tôi hưởng thụ được rất nhiều điểm minh triết thâm sâu của ông ta. Đôi khi cái cười kéo dài của tôi làm gián đoạn sự trang nghiêm của các buổi họp. Điều đó cũng không hề làm phật lòng tu sĩ, nhưng có lẽ các đệ tử không có được cái thái độ hồn nhiên đó."

Buổi chiều đi học về, tôi đi ngang qua nhà tu sĩ Bhaduri và ghé vào thăm ông. Tu sĩ thường không hay tiếp khách. Người đệ tử có nhiệm vụ canh gác ngoài cửa chặn tôi lại hỏi xem tôi có hẹn trước không. May khi ấy vị tu sĩ xuất hiện đúng lúc để tránh cho tôi khỏi bị mời ra một cách trắng trợn.

-"Hãy để cho Mukunda vô nhà khi nào y muốn"

Đôi mắt tu sĩ điểm một tia sáng:

-"Sự bế môn nhập thất của tôi không phải vì lý do tiện nghi riêng cho tôi, mà là cho kẻ khác. Những người ngoài đời không thích nghe lời thành thật nó làm tiêu tan những ảo ảnh của họ. Những vị chân tu không những hiếm có mà lại còn làm cho người ta hoang mang. Thánh kinh cũng có nói rằng các vị ấy thường làm cho người đời đâm ra lúng túng trong cuộc sống của họ!"

Tôi theo chân tu sĩ vào phòng riêng trên lầu, một gian phòng đơn sơ mà người không bao giờ bước ra khỏi. Các vị minh sư thường lánh xa cuộc đời náo nhiệt ồn ào và sống tuyệt đối ngoài vòng thế tục.

-"Bạch Tôn sư, ngài là vị tu sĩ đầu tiên sống bế môn mà tôi được biết."

-"Tạo Hoá đặt để cho các nhà hiền giả trên những địa hạt vô cùng khác biệt nhau để cho chúng ta đừng nghĩ rằng Ngài có thể tự giới hạn bởi những luật lệ nhất định."

Tu sĩ ngồi yên trong tư thế "Liên Hoa". Người đã trên bảy mươi tuổi nhưng không có mang dấu vết của sự già nua. Lưng thẳng, vóc váng lực lưỡng, người có một thân hình cân đối lý tưởng về mọi phương diện, Người có cái gương mặt đạo mạo của một vị minh sư như đã được diễn tả trong các kinh sách Tôn giáo; với một bộ râu chải chuốt, cốt cách thanh cao, người ngồi yên bất động như một pho tượng, đôi mắt yên lặng đứng tròng trong cơn đại định xuất thần.

Tu sĩ và tôi cùng đắm chìm trong cơn thiền định thâm sâu. Một giờ sau , giọng nói thanh tao của người kéo tôi ra khỏi cơn thiền định:

-"Con nhập thiền khá dễ dàng đấy, nhưng con đã cảm thông với Thượng Đế hay chưa?"

Tu sĩ có ý nhắc nhở tôi rằng người ta phải tìm sự hợp nhất với Thượng Đế chớ không phải thiết tha với sự tham thiền.

-"Con đừng lầm lộn cái phương tiện với cái mục đích."

Gương mặt người luôn luôn biểu lộ sự bằng an, nở một nụ cười đầy phúc lạc, đôi mắt dịu hiền ưu ái:

-"Những thư tín này là từ Mỹ Châu đến", người vừa nói vừa chỉ những gói lớn trên bàn.

"Tôi giao dịch với nhiều hội tinh thần bên Mỹ, mà hội viên chú trọng đến pháp môn Yoga. Họ đã tìm lại xứ Aán Độ nhưng không lộn đường như Kha Luân Bố ngày xưa.Tôi vui lòng giúp họ. Pháp môn Yoga cũng như ánh nắng mặt trời, là sở hữu của tất cả mọi người. Điều mà các chân sư coi như là cần thiết cho sự giải thoát cũng có giá trị ở phương Tây. Cùng một tâm hồn, cùng một quan niệm nhân sinh như nhau. Đông phương và Tây phương xẽ phát triển như nhau nhờ ở phép tu giải thoát của pháp môn Yoga."

Tu sĩ đưa cái nhìn yên lặng về phía tôi. Lúc đó tôi chưa hiểu những lời nói đó có tính cách tiên tri như thế nào. Đến bây giờ trong khi tôi viết những giòng chữ này, tôi mới hoàn toàn nhận định rõ ý nghĩa của những cách nói bóng gió đó, ám chỉ sứ mạng của tôi trong việc truyền bá sang Mỹ quốc nền minh triết thâm sâu của Aán Độ.

-"Bạch Tôn sư ngài nên viết một quyển sách về pháp môn Yoga để giúp ích cho đời."

-"Tôi chỉ dẫn các môn đồ. Họ và những đệ tử của họ sẽ la ømột bằng chứng linh động và có giá trị hơn một quyển sách, nó sẽ bị sự phá hoại của thời gian và chịu những lời phê bình hẹp hòi nông cạn của người đời."

Tôi còn ngồi một mình với tu sĩ cho đến khi các đệ tử tề tựu đến. Tu sĩ Bhaduri có một tài hùng biện lưu loát độc đáo, nó làm cho cử toạ say mê. Ngồi nghe tu sĩ thuyết pháp mà có cảm giác như là những luồng sóng êm đềm đưa đẩy chúng tôi một cách nhẹ nhàng ra khỏi bến mê và lôi kéo chúng tôi đến bờ giác.

Những môn đệ bước tới bỏ vài đồng ru-pi vào cái bao vải bên cạnh tu sĩ trong khi tu sĩ đang ngồi thiền. Cử chỉ trọng vọng đó là một tập quán thông thường ở Aán Độ có ý nghĩa tượng trưng rằng người đệ tử từ bỏ mọi của cải vật chất lại dưới chân Thầy, một môn sinh lúc từ giả tu sĩ nói một cách thán phục:

-"Bạch Thầy, thật là kỳ diệu thay thầy đã từ bỏ sự giàu sang sung sướng để tìm Đạo và để dạy cho chúng con sự Minh Triết!"

Người ta biết rằng tu sĩ Bhaduri lúc thiếu thời đã từ bỏ gia đình giàu có để theo con đường tu luyện pháp môn Yoga. Tu sĩ đáp:

-"Con đã nói phản lại sự thật! Thần chỉ bỏ có vài cuộn giấy bạc và những thú vui trần tục để để chinh phục một niềm phúc lạc vô biên. So với cái kho tàng tâm linh quý báu này thì đó có thật là một sự hy sinh chăng? Trái hẳn lại chính những người thế gian đã từ bỏ và hy sinh kho tàng tâm linh vô giá trên đường Đạo để chạy theo những của cải vật chất vô thường!"

Vị tu sĩ khất thực áo quần rách rưới tả tơi , lại biến thành một phú ông tâm linh, còn người tỷ phú kiêu hãnh lại là một kẻ chịu pháp nạn mà không hề hay biết! Đó mới là một điều mâu thuẫn về sự dứt bỏ hy sinh! Tu sĩ nói tiếp:

-"Thiêng Liêng lo cho tương lai của chúng ta một cách vô cùng minh triết và sáng suốt hơn là bất cứ một công ty bảo hiểm nào!" Sau cùng lời kết luận của tu sĩ là một thông điệp đầy đạo lý:

-"Thế gian dẫy đầy những kẻ băn khoăn chờ đợi một sự cứu giúp từ bên ngoài. Những tư tưởng đắng cay của họ hiện rõ trước mắt không dấu được ai. Nhưng đấng Tối Cao đã ban cho con người từ thuở sơ sinh, không khí trong lành và sữa mẹ chắc hẳn là cũng lo liệu cung cấp mọi thứ nhu cầu hằng ngày cho những đứa con của ngài."

Như thường lệ, sau giờ tan học tôi vẫn đến tịnh thất của tu sĩ. Với một lòng ưu ái thầm lặng tu sĩ đã giúp tôi đạt tới sự ngộ đạo trong cơn tham thiền.

Về sau, các đệ tử thân tín của tu sĩ mới xây cất cho người một đạo viện mới, gọi là "Nagendra Math".

Tôi xin kể lại đây những lời mà nhiều năm sau tu sĩ Bhaduri đã nói với tôi khi tôi gặp người lần cuối cùng. Ít ngày trước khi tôi lên đường đến Aâu Mỹ tôi đến từ giã tu sĩ và khiêm tốn quỳ dưới chân người để xin người ban ân huệ.

Người nói:

-"Con hãy bình yên lên đường sang Mỹ quốc. Nền Minh Triết của Aán Độ sẽ là thần hộ mạng che chở cho con. Con có mang trên trán cái ấn chứng của sự thành công, các dân tộc bên Tân Thế Giới sẽ dành cho con một sự đón tiếp nồng hậu."

Mục lục | Lời tựa | 1 | 2 |  3 | 4 | 5 | 6 | 7 | 8 | 9 | 10 | 11 | 12 | 13 | 14 | 15 | 16 | 17 | 18 | 19 | 20 | 21 | 22 | 23 | 24 | 25|
Chúng tôi chân thành cảm ơn Phật tử Huỳnh Thanh Hương đã phát tâm đánh máy gởi sách này về tặng cho Ban biên tập Đạo Phật Ngày Nay.

 


Vào mạng: 13-03-2005

Trở về mục "Phật giáo năm Châu"

Đầu trang